Suốt mấy hô !important;m rày đau tiễn đưa
Đời tuô !important;n nước mắt, trời tuôn mưa...
Chiều nay con chạy về thǎm Bá !important;c
Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bê !important;n thang gác, đứng nhìn lên
Chuô !important;ng ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phò !important;ng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bá !important;c đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mù !important;a thu đang đẹp, nắng xanh trời
Miền Nam đang thắng, mơ ngà !important;y hội
Rước Bá !important;c vào thǎm, thấy Bác cười!
Trá !important;i bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhà !important;i!
Cò !important;n đâu bóng Bác đi hôm sớm
Quanh mặt hồ in mâ !important;y trắng bay...
Ô !important;i, phải chi lòng được thảnh thơi
Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời
Bá !important;c ơi, tim Bác mênh mông thế
Ô !important;m cả non sông, mọi kiếp người.
Bá !important;c chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
Nỗi đau dâ !important;n nước, nỗi nǎm châu
Chỉ lo muô !important;n mối như lòng mẹ
Cho hô !important;m nay và cho mai sau...
Bá !important;c sống như trời đất của ta
Yê !important;u từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô !important; lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già !important;
Bá !important;c nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bá !important;c, nỗi mong cha
Bá !important;c nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng sú !important;ng xa.
Bá !important;c vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non, trá !important;i chín cành
Vui tiếng ca chung hò !important;a bốn biển
Nâ !important;ng niu tất cả chỉ quên mình.
Bá !important;c để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng và !important;ng son
Mong manh á !important;o vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mò !important;n.
Ô !important;i Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghì !important;n thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bá !important;c dặn: "Còn non nước..."
Nghĩa nặng, lò !important;ng không dám khóc nhiều
Bá !important;c đã lên đường theo tổ tiên
Má !important;c - Lênin, thế giới Người hiền
A' !important;nh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chú !important;ng con cùng nhau tiến lên!
Nhớ đô !important;i dép cũ nặng công ơn
Yê !important;u Bác, lòng ta trong sáng hơn
Xin nguyện cù !important;ng Người vươn tới mãi
Vững như muô !important;n ngọn dải Trường Sơn.
Tác giả: Tố Hữu