Từ dưới gốc, tre mẹ sinh ra rất nhiều tre con. Tre con ngủ say dưới lòng đất, người ta thường gọi chú là măng.
Một ngày kia, ông Thiên Lôi trên trời gõ chiếc trống lớn "Thì thùng! Thì thùng! Đì đùng! Đì đùng!" làm cho đám măng nhỏ tỉnh giấc.
Những giọt mưa li ti lất phất thấm nhẹ xuống mặt đất. Khi làn nước mưa thấm đến thân mình, đám măng non uống nước mưa thật no. Sau đó, chúng cựa quậy, cựa quậy rồi dùng sức đâm xuyên lên mặt đất.
Có một chú Măng non súc lực khỏe mạnh, thân hình mập mạp, tròn trịa. Chú mặc rất nhiều lớp áo. Măng non lớn rất nhanh, nhưng khi chuẩn bị vươn lên khỏi mặt đất thì chú cảm thấy như có cái gì đó đang cản mình lại.
Một bạn Giun đất trườn qua, nói :
- Măng non ơi! Có một hòn đá to phía trên đầu bạn đấy!
- Thế à? Tớ biết làm thế nào bây giờ?
Giun đất đáp:
- Bạn thử tìm một lối khác để vươn lên mặt đất xem sao.
Măng non bắt đầu tìm đường bên cạnh hòn đá để đâm xuyên lên khỏi mặt đất. Nó lấy hết sức mình nhích lên phía trước, song càng nhích, nó càng mệt...Măng non nản quá.
Tre mẹ biết vậy, liền động viên Măng non:
- Con của mẹ! Hãy dũng cảm lên! Gặp khó khăn thì phải tìm cách vượt qua con ạ!
Măng non cố suy nghĩ, cuối cùng, chú tìm ra được một cách. Chú chuyển mình men theo mạch nước mưa thấm xuống. Lối đó đất mềm và trơn hơn. Thế là chú cố sức nhích lên.
A! Xuyên qua mặt đất rồi. măng non hít thật sâu luồng không khí trong lành, lòng vui phơi phới.
Một bạn Chim Sẻ bay tới nhảy trên mặt đất tìm mồi. Thấy Măng non từ khe đất nhú lên, Chim Sẻ khâm phục nói:
- Măng non ơi, bạn giỏi quá!
Măng non cảm thấy thật vui và tự hào. Măng non cùng với các bạn khác được ông mặt trời chiếu sáng và lớn lên mạnh mẽ. Từ búp Măng non, chú đã trở thành cây tre nhỏ giống như mẹ. Những cây tre nhỏ sẽ hợp thành một rừng tre mới.