Cả bọn chuột, thằng nà !important;o thằng nấy mép béo nhờn.
Chuột Cống gật gù lim dim mắt kể lại cho đám đàn em:
– Hừ, cái nhà này, ngày xưa không bao giờ tao thèm mò đến. Nhà nó nghèo lắm. Thế mà mấy năm nay, có Nồi Đồng, cơm trắng, cá kho, thóc lúc nào cũng lưng lửng cót. Mà tao xem trong làng hầu hết nhà nào cũng khá lên, nhất là từ ngày họ đi làm chung với nhau. Chẳng bù với cái nhà giàu ở đầu làng, chỗ hai cây thông, trước đây là nhà gạch hai tầng, không biết bao nhiêu thóc lúa. Cái bếp nhà ấy thì… chậc chậc… cứ nghĩ lại cũng đủ rỏ dãi ra. Thế mà rồi chỉ còn có đống gạch vụn.
Lũ chuột con mắt thao láo:
– Thế à! Thế à!
– Chứ gì, lũ nhép chúng mày thì biết gì. Cạnh chỗ ấy bây giờ người làng họ lại xây một cái nhà gì mà chỉ toàn bàn dài, ghế dài, cho trẻ con cả làng cắp sách đến ngồi chứ chẳng có cóc khô gì chén được cả. Nhưng thôi gần sáng rồi, anh em ta nhảy một bài rồi lui quân.
Đám chuột thằng nọ cắn đuôi thằng kia thành một vòng tròn. Chuột Cống đứng giữa vểnh ria lên, khoái chí lắm. Lũ Chuột Nhắt vừa nhảy vừa hát.
Chít chít, chúng ta là họ Chuột!
Đuôi chúng ta dài, răng nhọn hoắt
Cá thịt hay thóc lúa ngô khoai,
Họ Chuột ta đây đều ăn tuốt!
Ha ha! Chí !important;t chít! Ăn tuốt! Ăn tuốt! Đám chuột vỗ bụng cười, rồi lại múa đuôi nhảy vòng quanh.
Chúng ta chỉ thích đi ăn đêm
Hễ người ngủ là chuột chui lên
Không phải làm mà tha hồ chén
Cái đời ăn vụng sướng hơn tiên!
Ha ha! Sướng hơn tiê !important;n! Hơn tiên! Chít chít! Khoái quá! Đàn chuột hát vang to hơn:
Tường dẫu cao Chuột vẫn chui qua
Cót dẫu dày mà ta vẫn khoét
Loài người làm ra bao thức ăn
Chúng ta cứ phá hết, chén hết!
Ha ha! Phá !important; hết! Chén hết! Chít chít! Đàn chuột vỗ bụng, múa đuôi cười reo to: “Nào, Chuột Cống, ông anh hát đi! Hát đi cho chúng em nghe!”
Chuột Cống phình bụng khệnh khạng vuốt ria, ngoáy đuôi, rồi cất tiếng rè rè:
Ta là Chuột Cống
Mõm nhọn lông xù
Đời ta hôi thối
Nhưng cái bụng ta to!
Hô hô!
Cả đà !important;n Chuột đập đuôi xuống đất. reo to: “Hô hô! Hô hô!” Chuột Cống vỗ bụng hát tiếp:
Tất cả cửa nhà
Đường vào lối ra
Ta đều thuộc hết
Vì ta là Chuột già
Hà hà!
Bịch con bịch mẹ
Nồi nhỏ nồi to,
Vào bụng ta ráo
Thế vẫn còn chưa no!
Hô hô!
Cả đà !important;n chuột cười bò ra. Hay, hay quá! Hô hô! Vẫn còn chua no! Phải rồi, đã no sao được! Chuột còn chén nữa! Hô hô! Chuột Cống cũng cười lăn ngửa ra mặt đất. Nó vỗ bốn chân bình bịch vào cái bụng trắng hếu. Hô hô!
Một lúc, Chuột Cống nhỏm dậy:
– Thôi, anh em, lui quân! Hôm nay ta vét bếp, mai ta sẽ vào khoắng [6] buồng thóc! Ta sẽ còn nhiều bữa chén túy lúy [7] nữa. Sắp Tết rồi, loài người họ còn đem vô khối thức ăn ngon về cho chúng ta. Hôm nào nhà này gói giò, ta sẽ quay lại. À còn cái thằng mèo nhép kia, hẵng tạm để mày đấy, vài bữa nữa, tao sẽ xé xác mày ra nhắm với nước cống chơi!
Đàn chuột lục tục kéo nhau đi hết. Trong bếp lại im phắc. Mèo Con vẫn đứng ở sát vách. Hai mắt nó vẫn sáng xanh lè. Nhưng lúc này nó không run run nữa mà xấu hổ và tức giận. Lũ chuột! Chúng mày cười hô hô rồi sẽ có lúc chúng mày khóc hu hu. Ngheo. Mèo Con kêu lên một tiếng, trời vừa sáng.