Cá !important;c loài chim và thú trong rừng đang chuẩn bị hội diễn văn nghệ. Chị Sóc nâu tìm gặp Vàng Anh và bảo:
- Hôm hội diễn em sẽ hát một bài nhé!
Vốn hút nhát nên Vàng Anh chẳng dám nhận lời. Mẹ Vàng Anh động viên mãi, cô bé mới “Vâng ạ!”. Khi chị Sóc Nâu giới thiệu, nười xem đã vỗ tay hoan hô trước, làm Vàng Anh cứ sờ sợ, tim đập thình thịch. Rụt rè một lúc lâu, Vàng anh mới dám bước ra sân khấu.
Vì quá run sợ, ca sĩ tí hon Vàng Anh chỉ hát được có nửa bài “Em là bông hồng nhỏ”, rồi bỏ sân khấu, buồn bã bay về nhà.
Các bạn chim khách, sáo sậu, khiếu, họa mi…ngồi nghe ở dưới bàn tán:
- Cô bé Vàng Anh có giọng hát rất hay, nhưng nhút nhát quá không htá được!
Về tới nhà, vàng Anh Phụng Phịu nói với mẹ:
- Từ nay con chẳng hát nữa đâu! Người nghe thật là đông, ngượng chết đi được! Mẹ Vàng Anh lại bảo:
- Con cứ tập hát thật nhiều trước các bạn. Rồi con sẽ bạo dạn hơn!
Nghe lời mẹ, sau đó, ngày nào Vàng Anh cũng tậpp hát và hát cho các Anh Vẹt xanh nghe. Có Khi lại biểu diễn cho các chị chim khách, các cô sáo đen, sáo sậu, chào mào nghe. Ai cũng khen Vàng Anh hát hay hơn và bạo dạn hơn nhiều. Cô bé hát bài “Trái đất này là của chúng mình”, người nghe vỗ tay thật dòn, đòi hát lại đến ba lần. Tiếng hát chưa dứt, VÀng Anh đã ôm hoa tặng đầy ngực và vui sướng đến trào nước mắt.