Một cô bé dạo chơi trên đường làng. Thấy bên hàng rào có mấy quả dâu chín mọng, cô bé hái và ăn thật ngon lành.
– Cảm ơn bạn dâu nhé, bạn đã cho tôi mấy quả chín ngọt tuyệt.
– Sao bạn không cảm ơn tôi? – Một giọng nói khe khẽ cất lên.
– Ôi! Ai đấy? – Cô bé hoảng sợ.
– Tôi là nước, hàng ngày tôi tưới cho cây dâu để dâu lớn lên tươi tốt.
– Bạn cũng quên cảm ơn tôi đấy! – Một giọng nói ồm ồm vang lên.
– Ai mà nói ồm ồm thế? – Cô bé ngạc nhiên hỏi.
– Tôi là đất, tôi nuôi cây dâu để dâu cho quả ngọt.
– Cô bé ơi, cô còn quên cảm ơn tôi nữa – Giọng ai đó lanh lảnh vang lên.
– Nhưng bạn là ai chứ? – Cô bé hỏi:
– Tôi là tia nắng. Tôi sưởi ấm cho cây dâu để dâu cho quả chín mọng.
– Cảm ơn tất cả các bạn, bạn nước, bạn đất, bạn mặt trời vì các bạn đã cho tôi những trái dâu ngon tuyệt – Cô bé vui vẻ nói rồi chạy về nhà.
Còn nước, đất và mặt trời lại tiếp tục làm việc của mình để mang đến cho mọi người những trái cây chín ngọt. Những người bạn cần cù và tốt bụng ấy còn mang đến cho chúng mình những gì nữa, các bé có biết không nào?