Trong một là !important;ng nhỏ vùng Sussex, gần với Arundel của nước Anh, ngôi nhà cũ kỹ nhất, nhỏ bé nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra đã bị phá huỷ.
Tất cả những đồ vật mà ngày xưa, từng làm cho ngôi nhà trở nên sang trọng và tiện nghi, nay chúng bị quẳng đi và dồn lại trước khu vườn: cái giường êm ái, mềm mại, nơi mà chủ nhân từng say giấc, cả tấm ván sàn gỗ cổ đều nằm trơ trụi…Người ta đã không ai cần đến chúng nữa,chúng bị vứt lại và dần trở nên cũ kỹ mục nát trong sự hoang tàn, lãng quên.
Và, có lẽ do một sự bất cẩn nào đó, con gấu nhỏ màu hạt dẻ… nó nằm giữa tất cả những thứ đồ ngổn ngang mà người ta đã vứt lại. Nó đã ở đó hàng tuần ,hàng tuần dài, xung quanh là những túi nilon cũ, tấm đệm hỏng và rất nhiều thứ đồ linh tinh khác…
Những ngày mùa đông trở nên giá lạnh khủng khiếp: Nước ở các sông, hồ đều đã đóng băng.
Mọi người, ai cũng ấm áp ngồi bên lò sưởi, cảm giác thoải mái trong ngôi nhà của mình. Trời rất lạnh, rất lạnh…Con gấu nhỏ không thể dịch chuyển được. Có 1 cái đệm lớn đã đè lên nó.
Rồi, có cái gì đó rơi từ trên trời xuống, một bông tuyết ! Bông tuyết ấy đã rơi xuống mũi con gấu nhỏ và nối theo đó là rất nhiều những bông tuyết khác.
Mùa đông lạnh giá hơn, tuyết rơi ,càng ngày càng nhiều hơn, nhiều hơn…Con gấu nhỏ đã lạnh đến nỗi mà cái mũi nhỏ của nó bắt đầu chuyển thành màu xanh….lạnh đến nỗi mà bộ lông màu hạt dẻ của nó đã trở thành màu xám.
Con gấu nhỏ cảm thấy buồn kinh khủng và cô đơn đến tuyệt vọng. Nó đã bị bỏ rơi. Không ai yêu quý nó. Nó hoàn toàn cô đơn trên Thế Giới này, không có một ai mà nó có thể tin tưởng, dựa vào.