TÂM SỰ CỦA VỎ HỘP
Bố Tùng đi công tác về mua cho Tùng một hộp bánh thật ngon. Tùng thích lắm, ăn vội vàng. Chỉ một loáng, chiếc bánh cuối cùng đã hết. Thuận tay, Tùng ném ngay chiếc vỏ hộp ra đường. Thế là chiếc vỏ hộp lăn lóc trên hè phố, thỉnh thoảng nó lại rùng mình rên rỉ sau những cơn gió lạnh.
- Ôi rét quá!
- “Phốc” – Cu Tèo đi qua đá cái vỏ hộp bay vù vào gốc cây. Vỏ Hộp vừa đau vừa tức, ngồi khóc than thở:
- Ai? Ai đã vứt tôi ra đường? Tại sao lại đá tôi đau thế này?
Ở trong nhà nhìn ra, bé Hoa thấy thương chiếc vỏ hộp lắm, chợt nhớ lời cô giáo dặn: “Nhà bạn nào có vỏ hộp, sách báo cũ đem đến lớp cô cháu mình cùng làm đồ chơi”.
Bé Hoa lặng lẽ đi ra đem chiếc hộp vào nhà, miệng kêu khẽ: “Ôi bạn bẩn hết rồi, nhưng mình đã có cách”. Bé Hoa lấy khăn ra lau lau, chùi chùi. Chỉ một loáng, chiếc vỏ hộp lại sạch như mới. Bé hoa nhẹ nhàng đặt chiếc vỏ hộp vào túi cùng những mảnh vải vụn mẹ vừa cho. Được ở cùng vải vụn, Vỏ hộp thấy ấm áp hẳn lên nhưng nó cứ thắc mắc: “Không hiểu sao cô bạn nhỏ kia đem nhốt mình vào đây”.
Nó nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không ra. Rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa tỉnh, cảnh tượng nó bị ném ra đường hiện lên mồn một: người qua lại dẫm lên nó, lũ trẻ tinh nghịch thì tung nó lên, đá nó xuống, chuyền cho nhau coi nó như một trái bóng đã xì hơi, cho đến khi người nó dúm lại đau đớn, nằm co quắp ở một xó đường… Khi đêm xuống, những giọt sương ngấm vào nó làm nó nát vụn ra. Nó hoảng sợ hét lên: “Đừng, xin đừng ném tôi ra đường!”.
Thế là vỏ Hộp choàng tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm: “Hoá ra đây chỉ là một giấc mơ, thế mà làm mình sợ toát cả mồ hôi”. Khi trấn tĩnh lại, Vỏ Hộp thấy mình đã ở giữa một đám đông toàn trẻ con nói cười râm ran: